<D.117~Rượu Trà>
Chén cạn phơi bày hương ảo giác
Đêm tàn níu kéo mảnh buồn rơi
UỐNG RƯỢU VỚI BÓNG
Thoạt đến rồi đi khách chẳng mời
Phiên bàn tiệc nhẹ vẫn không vơi
Vầng trăng súc tích khơi tâm sự
Chiếc bóng trầm tư nhắc vận đời
Chén cạn phơi bày hương ảo giác
Đêm tàn níu kéo mảnh buồn rơi
Hồn đau ủ ấp từ xa thẳm
Đối ẩm tìm say cuộc nửa vời!
Nguyễn Đắc Thắng
151126
---------------------
@ Các bài họa khác
1. ĐỘC ẨM
-nđt-
Tình nhân bỏ mặc bé đâu mời ??
Độc ẩm quên sầu rũ hận vơi
Vẫn đấy lời ngon tràn nửa miệng
Còn kia tiếng ngọt dỗ nguyên đời
Trăng chìm bến hẹn mây hờn rã
Cá lặn miền yêu ngõ tủi rời
Để rõ ân hờ thay đổi mặt
Vùi sâu lấp chặt nghĩa xa vời
Thuận Đăng
26/11/2015
---------------------
2. TRẦM TƯ
-nđt+bvđâ-
Trầm tư chén tửu ,mỗi riêng mời...
Giọt đắng đong tràn, nỗi khổ vơi.
Vẫn biết tình say , hồn tỏ lợi.
Thường khi mộng vỡ cảnh xa vời.
Thay tìm ngõ khác, soi nguồn khởi.
Gạt bỏ cung trầm , vững bước khơi.
Kỷ niệm buồn đau đừng nghĩ tới...!.
Người thương lại có...để xây đời !.
Minh Hiếu (FB Vui Hieu)
26/11/2015.
------------------
3. KHÁCH TRĂNG
-nđt-
Chỉ mỗi vầng trăng khách lựa mời
Ly thù chén tạc chẳng nhường vơi
Vần gieo xướng họa êm đềm cảnh
Bóng tỏa hàn huyên lãng mạn đời
Thỏa nghĩa Kim bằng đêm lại ghé
Mừng duyên Trúc mã buổi đâu rời
Không nề cánh trở trao tình đượm
Áng mảnh thềm đơn vẫn tuyệt vời
Hong Mai
26/11/15
--------------------------------------
4. XA VỜI
Thuyền neo bến lỡ đón trăng mời
Ghé lại đôi niềm chén rượu vơi
Bóng nguyệt giăng vàng treo nửa mảnh
Màn Sương rụng trắng rớt bên đời
Câu yêu để lại hương tình rũ
Nổi nhớ quên rồi sắc mộng rơi
Vẫn biết gần nhau là chẳng thể
Ái ân lửa đượm cũng xa vời.
Ai Thuy Tran
26/11/2015
--------------------------------------
5. MỘT MÌNH
Người đến rồi đi chẳng ai mời
Trên bàn tiệc dọn sẳng đầy vơi
Do đâu vắng vẻ không ai tới
Cũng tại người hay trách sự đời
Chiếc bóng cô đơn đành thui thủi
Đêm về cố níu mảnh trăng rơi
Giờ đây tỉnh mộng lòng đau xót
Nay chẳng còn đâu đã xa vời
Hong Thai
--------------------------------------
6. TRẢ CHO ĐỜI
-nđt-
Tình dang dở khiến phận đau vời
Dẫu có thương hoài lệ chẳng vơi
Sóng dạt thuyền mơ về bãi biển
Dòng sang bến mộng khỏi chân trời
Lan hờn mỏi ngóng duyên đà vỡ
Liễu tủi trông mòn ái lộng chơi
Đã biết niềm yêu dần rụng lả
Thì xin trả tiếng lại cho đời.
Hường Xưa
--------------------------------------
7. TẢN MẠN RƯỢU
-nđt-
Bày ra một chén gửi môi mời
Chuốc cạn đôi lần hỏi đã vơi
Bể cấy bờ nghiêng chèn cõi phận
Hồ giăng cọc đổ chắn thân đời
Duyên trời dệt thiếu đành buông thả
Nợ đất đan thừa cũng bỏ rơi
Lão nguyệt se nhầm nên chỉ rối
Nên đành độc tửu kết tình chơi
Bich Sudang - BSD
26/11/2015
--------------------------------------
@ Bài xướng nương vận của Thuận Đăng
8. KHÁT VỌNG
-nđt-
Mộng lỡ buồn theo ngả sóng vời
Con thuyền lạc bến những chiều vơi
Trăng ngà đã dạt nơi đầu biển
Nước bạc dần trôi ngã khoảng trời
Gió khỏa ru hời tâm rụng vỡ
Mây đùa võng thả dạ mòn rơi
Bao giờ mới thỏa tim sầu đợi
Trả nghĩa cùng nhau khát vọng đời
Thuận Đăng
--------------------------------------
9. TRĂNG BUỒN
Xứ ấy giờ đây chén rượu mời
Cho mình giọt đắng nổi chơi vơi
Tình xưa bỏ hết tan miền nghĩa
Mộng cũ còn đâu xót cảnh đời
Tím ruột bao ngày mây hờn dỡi
Bầm gan mấy buổi gió chao rời
Người đi nở bỏ không còn nhớ
Để ánh trăng buồn giữa biển khơi.
MAI MAI
--------------------------------------
10. LẺ BÓNG
Vì yêu nguyện uống chả ai mời
Giọt đắng nhân tình chuốc chẳng vơi
Bữa trước còn trao lời ước hẹn
Giờ đây đã gạt tiếng duyên ngời
Âm thầm nuốt hận vào tâm khảm
Lặng lẽ gom sầu đổ biển khơi
Biết khổ mà sao còn vọng tưởng
Buồn vương trọn kiếp dõi theo đời.
Ngọc Cúc
--------------------------------------
11. CẠN TRĂNG
Mười lăm trăng sáng nguyệt lay mời
Hãy nói gì đi để cạn vơi
Gọi gió gọi mây về hỉ sự
Kêu bè kêu bạn đến yêu đời
Cõi trần mặc kệ mê hay giác
Một cuộc tỉnh say thoáng đã rơi
Có nghĩa gì đâu trời thẳm thẳm
Đêm nay ta cứ vẽ cho vời .
Đặng Thái Quy Đặng
--------------------------------------
12. KHÁCH KHÔNG MỜI
Vừa bưng dọn bữa có đâu mời
Bởi đói cồn cào bụng đã vơi
Nhấp chén thằng kia đâu kém ngụm
Và cơm kẻ đấy cũng hơn đời
Khi chân loạng choang làm mình ngã
Lúc nó quềnh quàng hất bát rơi
Cưỡi gió hằng nga cười xếch miệng
Chùm chăn cái bóng chạy xa vời
Việt Nguyễn
-------------------
13. ĐỘC ẨM
Ai người thấu hiểu để mà mời
Độc ẩm ta cùng bóng đẩy vơi
Sự nghiệp bao phen đua chẳng tới
Tương lai mấy thuở chạy theo thời
Mời nhau chúc mãi ta cùng uống
Thế thái nhân tình khéo lại rơi
Nhắm mắt quên đi đời hắt hủi
Tràn ly kiếm giấc mộng xa vời
Cao Quang Sau
-------------------
14. QUÁN VẮNG
Chiều nay mấy bạn đến chơi mời
Gặp mặt hàn huyên chuyện khổ vơi
Những bận tham công hoài chẳng tới
Nhiều hôm tiếc việc mải không lời
Nay thì đã khác khi cùng bởi
Bữa bỏ nào chung lúc bước lơi
Hỷ phát tâm an lòng phấn khởi
Vui buồn vạn phúc đạt ngàn khơi
Hương Diệu
-------------------
15. ĐƠN CÔI
Cứ thế mà đi chẳng gọi mời
Đau lòng biết mấy lệ đầy vơi
Ngày ra trốn đó ngồi tâm sự
Tối lại tìm trăng ngẫm phận đời.
Đắng miệng còn chi là vị giác
Môi tràn mật ngọt vẽ lời rơi
Giờ câu nghĩa ái rời xa thẳm
Để phút ân kia cũng nửa vời.
Oanh Đặng
-------------------
16. TỈNH MỘNG
-nđt-
Mình đơn tiệc quán cũng vui mời
Khách vãn trên bàn rượu chẳng vơi
Giót đẫy vài ly thương chủ sự
Đầy vơi mấy vại nẫu cung đời
Ơi người hãy tạm quên ảo giác
Hỡi bạn thôi đừng để buồn rơi
Kỷ niệm chôn vùi nơi cõi thẳm
Giờ say tỉnh mộng luống xa vời !
Tuấn Tôn
--------------------------------------
17. TAN VỠ
-nđt-
Một chén nồng cay kẻ vẫn mời
Duyên lành mấy độ cũng dần vơi
Nâng đàn khỏa nhạc âm thầm tới
Lỡ nhịp tàn canh khắc khoải vời
Có lẽ ân tình nay chẳng đợi
Do là hạnh phúc mãi còn rơi
Đường xưa quạnh vắng lòng tan vỡ
Chỉ có hồn thơ ngập cõi đời
H N T - Hằng Nga Trần
--------------------------------------
18. CHUNG VUI
Quỳnh hoa nở trắng bạn thân mời
Có ấm trà này nghĩa chẳng vơi
Quý mến cùng nhau bàn thế sự
Yêu thương nói chuyện ngẫm về đời
Trăng soi lóng lánh làm vui sướng
Gió thổi êm đềm khiến nhọc rơi
Chắp bút thơ này ta xướng hoạ
Quên đi vất vả bỏ xa vời!
LT - Long Tran
---------------------
19. KHÁCH MỜI
-nđt+toánthi-
Chè tam, rượu tứ bởi duyên mời
Nhất tửu quên sầu thẹn sẽ vơi..
Lục bát vần thơ tình thỏa mãn
Trường thiên khúc nhạc nghĩa yêu đời
Cung đàn gợi.. tỷ tê buồn rớt
Quãng nhị ngân.. thầm thán tủi rơi
Bạn hữu trong đời tri kỷ bách..
Niềm vui hớn hở thập phương vời.
Dũng Nguyễn Đức
-------------------------
20. RƯỢU MỜI
-nđt+1vận-
Thuận Thẳng Hằng Ai rũ tửu mời
Vui cùng Bích Đặng bỏ sầu vơi
Hồng Mai Thái Việt đem bầu hởi
Ngọc Cúc Hường Ngân ngả hũ rời
Nguyễn Đức bưng bàn đâu bỏ vợi
Long Trần dọn đĩa chẳng làm rơi
Chờ Hương Diệu đến Qui về ngỡi
Để Tuấn Tôn chào khật khưỡng chơi
Thuận Đăng
27/11/2015
<D.116~Rượu Trà>
XƯỚNG HỌA VƯỜN THƠ THẨN
UỐNG RƯỢU VỚI BÓNG
Bài 1. - Phương Hà
Thù tạc tròn đêm với bóng tôiĐèn khuya hiu hắt chỗ chung ngồiNày ly thơm thảo mừng tương ngộNọ chén khê nồng khóc rụng rơiCười cợt cho vơi niềm khổ lụyÂn cần để vẹn cuộc vui chơiCanh tàn nguyệt lặn bình nghiêng đổGiọt rượu hay sương thấm ướt đùi?
Bài 2. - Cao Linh Tử
Giọt rượu hay sương thấm ướt đùiGật gù lạ nhỉ chửa mềm môiLiêu Trai vị đắng ngàn năm trướcKê giấc đời sang chút xíu thôiRót tiếp sao trời trăng lặn mấtMời thêm mặt chiếu bóng tan rồiMột chai một cốc trăm câu chuyệnThoạt đến thoạt đi khách chẳng mời.
Bài 3. - Nguyễn Đắc Thắng
Thoạt đến rồi đi khách chẳng mờiPhiên bàn tiệc nhẹ vẫn không vơiVầng trăng súc tích khơi tâm sựChiếc bóng trầm tư nhắc vận đờiChén cạn phơi bày hương ảo giácĐêm tàn níu kéo mảnh buồn rơiHồn đau ủ ấp từ xa thẳmĐối ẩm tìm say cuộc nửa vời!
Bài 4. - Thái Huy
Đối ẩm tìm say cuộc nửa vờiĐời thường xem thể một trò chơiNgười mơ chắc chắn liền tô chuốtTớ xỉn hẳn nhiên tự vẽ vờiÁo gấm về làng không cảm thẹnTay ngà chuốc rượu chẳng lo rơiNgảng nghiêng trời đất ồ thây mặcCòn nợ ai đâu sợ trả lời.
Bài 5. - Song Quang
Còn nợ ai đâu sợ trả lời!Tình xa phải trả chớ đùa chơiBây chừ độc tửu không kêu réoMai mốt cô liêu chẳng gọi mờiChén tạc chén thù cay tất dạLy đầy ly cạn đắng làn môiKhi tàn cuộc rượu đèn thay bóngGởi mảnh hồn say tận cuối trời.
------------------------------------------& Bài hoạ tất cả của Quên Đi
TỰ TÌNH
Một bầu một chén với một tôiDưới ánh trăng khuya chẳng ghế ngồiMong đợi lâu rồi người xưa vắngChỉ nghe từng khắc giọt sương rơiThôi thì tự rót rồi bưng cạnChả lẽ mời trăng xuống uống chơiThuở trước Tiền nhân từng độc ẩmCòn mình chờ đến mỏi hai đùi.Còn mình chờ đến mỏi hai đùiMặc kệ bây giờ cứ nếm môiRượu bạn rượu bè ai uống cạnChén qua chén bậu có mình thôiTrăng tàn dần ngã đoài xa thẳmHai đứa chia ly chuyện đã rồiĐể những đêm về trong vắng lặngMột mình một bóng lấy ai mời.Một mình một bóng lấy ai mờiThử hỏi sao sầu mãi chẳng vơiBởi nước xuôi đông là vạn thuởNên qua nhớ bậu lẽ muôn đờiUống đi cho mảnh tình thêm đắmĐể thấy nơi lòng lệ vẫn rơiĐêm đã dần tan còn thổn thứcLuyến lưu chi dĩ vãng xa vời.Luyến lưu chi dĩ vãng xa vờiNhưng cuộc tình nào phải cuộc chơiCó rức có ray đành cố chịuTừng thương từng nhớ mới theo vờiEm hoa hàm tiêu như khiêu gợiAnh bướm đa tình đâu để rơiNhững chuyện yêu đương thường khó trọnĐôi ta ly cách chẳng nên lời.Đôi ta ly cách chẳng nên lời.Thế sự xoay dần phá ghẹo chơiÁo thắm Bậu mang sang bến khácLệ cay Qua xót đọc thư mờiĐêm về thao thức nhìn trăng lặnRượu uống say mèm tái cả môiTình hận men nồng đâu thể xoáNên giờ còn nhớ kẻ chân trời.
Quên Đi
---------------------------------------Các bài họa với bài 1
UỐNG RƯỢU VỚI BÓNG
Ai nào nữa nhỉ chỉ riêng tôiChiếu trải gốc cây ngất ngưởng ngồiLy cạn với trăng nhìn lá đổCốc san cùng gío quyện sương rơiTrong nghe rạo rực em đang đếnNgoài cảm lâng lâng bạn ghé chơiCụng tiếp qua đêm tràn thế sựTỉnh ra mới rõ vỗ thâm đùi.
Thái Huy11-21-15---------------------------------
UỐNG RƯỢU VỚI BÓNG
Đất vách mình ên thấy bóng tôiĐêm khuya thao thức kiếm nơi ngồiMang ly rót rượu mời mi cạnĐem chén châm đầy chớ để vơiNgất ngưỡng bên đời cho chếnh choángPhong lưu cỏi thế dễ đâu chơi!Muốn nhờ men ngấm quên cay đắngNước mắt hình như ướt đẫm đùi ??
SONG QUANG
---------------------------------
MEN SAY ĐƠ BUON
Bao năm thui thủi một mình tôiBuồn quá không ai đối ẩm ngồi"Chén chú" cùng anh duyên hội ngộ"Ly em" với bóng lệ tuôn rơiMời nhau nhấm chút cay đầu lưỡiĐón tiếp đưa hơi bỏ cuộc chơiBóng xế chiều rơi chai rượu vỡMen nồng say khướt đổ trên đùi!
Mai Xuân ThanhNgày 21 tháng 11 năm 2015
---------------------------------
UỐNG RƯỢU MÌNH ÊN
Ngồi buồn đối bóng nhậu cùng...tôiUống rượu mình ên mặc đứng ngồiKhông bạn cụng ly cho dạ hảMột mình tự ẩm mặc chiều rơiĐơn thân ngàn chén còn chê itĐộc mã vài ba xị cũng chơiGật gưỡng gật gà say suốt sángCái gì... mà... ướt hết hai đùi ?!
Cái gì... mà... ướt hết hai đùi ?!Vỡ lẽ thì ra ... chính ..."Nó" thôi !Ngọc dịch nhưỡng thành diên hảo kháchHoàng kim tán tận để mua vui !Đỗ Khang ủ rượu bằng cơm cặnDi Địch chế men bởi trái ôiTửu tứ trà tam xưa vẫn thếMình ta uống rượu... ướt hai đùi !!!
Đỗ Chiêu Đức
---------------------CHÚ THÍCH :
- NGỌC DỊCH : là Dung dịch trong như Ngọc, chỉ Rượu. NHƯỠNG là Ủ (rượu). DIÊN là Đãi. Câu nầy có nghĩa : Rượu quý ủ thành để đãi khách quý !
- HOÀNG KIM TÁN TẬN là Xài hết vàng ròng, là xài hết tiền (để mua rượu đãi bạn...để mua vui, mà không có ai uống với mình hết ! Cho nên phải uống mình ên.)
- ĐỖ KHANG : Người đời Huỳnh Đế (2717-2599 trước Công Nguyên) ông dùng cơm ăn dư ủ ở trong động của vườn dâu, cơm lên men trong động và bốc ra mùi thơm... Đó là cách ủ rượu sơ khai nhất và ông được mọi người tôn xưng là Ông TỔ của nghề nấu rượu.
- DI ĐỊCH : Theo Chiến Quốc Sách ghi : Bà Di Địch ủ trái cây cho lên men thành rượu, dâng cho vua Hạ Vũ (2205-2198 trước Công Nguyên) Vũ uống vào, say cả ngày, nên xa lánh bà Di Địch, và ra lệnh cấm rượu với lý do : Hậu thế ắt có những vì vua sẽ mất nước vì rượu.
---------------------------------& Bài trên FB Cao Linh Tử
UỐNG RƯỢU VỚI BÓNG
Đêm đêm buồn uống nó và tôiHết ghế chung lưng một chỗ ngồiNâng chén tương phùng cùng dốc cạnĐỡ ly tao ngộ cũng nghiêng rơiTôi cười lặng lẽ rời bàn tiệcNó khóc âm thầm bỏ cuộc chơiDầu cạn bấc khô mày biến mấtỪ say tao khoái cứ rung đùi .
Peter Lý
-----------------------------------------------------------& Một bài họa khác trên FB Nguyễn Đắc Thắng tính số 4.2
Bài 4.2 : Hiền Mai
Đối ẩm tìm say cuộc nửa vời !Sao mờ trăng tỏ cảnh chơi vơi.Tri âm vắng bóng buồn khung cảnhBằng hữu xa hình quạnh chốn nơiChung rượu một mình run nhịp rótLệ lòng trơ trọi nén lần rơiNào ai vui thú quên thề hẹnLối cũ đường xưa nghẹn đắng lời …
Hiền Mai viết tiếpNgày 23/11/2015
<D.115~Cuộc Sống>
Say mùi dân chủ tha hồ xướngDấn bước tự do khát vọng đầy
HOÀNG HÔN XỨ NGƯỜI
Trời quang tiết chuyển ở nơi đâyLá vẫn xinh tươi dưới nắng gầyMảnh đất thân tình tràn sức sốngThiên nhiên diễm lệ toả màu mâySay mùi dân chủ tha hồ xướngDấn bước tự do khát vọng đầyNỗi nhớ quê nghèo thêm mạnh mẽGìn lòng phấn đấu chẳng khờ ngây!
Nguyễn Đắc Thắng20151123
---------------------------------------------& Bài xướng của Trần Văn Hạng
HOÀNG HÔN XỨ NGƯỜI
Lơ lững ai treo chiếc bách đâyNắng nghiêng chao dáng lộ hao gầyLưng trời cánh nhạn xuôi ngàn núiBóng nước hồ trong gợn áng mâyCảnh gợi hồn vương thời dĩ vãngChiều buông dạ ngẩn tuổi thơ ngâyVọng về một thuở xa xăm ấyCảm xúc trào dâng mắt lệ đầy.
Trần Văn Hạng20/11/2015
---------------------------------------------& Các bài họa
MÙA ĐÔNG CẢM
Như bao đông giá đổ về đâyĐè nặng hàng dương quặn trúc gầyPhố xá một màu lai láng tuyếtQuê nhà hai ngã mịt mùng mâyKhơi nguồn bút hứng câu chưa trọnVịnh khúc thơ lòng ý đã ngâyXe cộ thẳng đường đi hiếm thấyQuay đầu tuột dóc đứng rên đầy
Trương văn LuỹIOWA 21-11-2015
---------------------------------------------
NỖI NHỚ
Mơ ước bạn hiền sẽ đến đâyBao năm lưu lạc xót vai gầy!Thương buổi hẹn hò trao ánh mắtMong giờ tao ngộ ngắm vầng mâyBơ vơ xứ lạ hồn tê táiKhắc khoải đêm dài dạ ngất ngâyThầm nhủ xa người thôi luyến tiếcMà sao nỗi nhớ mãi đong đầy!
Như Thu
---------------------------------------------
QUÊ HƯƠNG THƯƠNG NHỚ
Quê hương vẫn tưởng mãi là đâySực tỉnh quên mình tuổi hạc gầyThắm thoát bao năm buồn đất kháchXa xôi vạn dặm xót trời mâyDòng sông bến nước lòng thương nhớHàng phượng sân trường dạ ngất ngâyTuổi dại thời nào đang sổng lạiVầng trăng hết khuyết lại tròn đầy
Hải Rừng21/11/2015
---------------------------------------------
BUỒN THƯƠNG QUÊ CŨ
Đông Hà xứ bạn chẳng như đâyThời tiết chênh chao dễ yếu gầyNắng hạn dài ngày khô khốc nướcMưa dầm suốt tháng mịt mù mâyQuên sao sắn luộc ăn thêm ngấtNhớ lắm ngô rang gặm phát ngâyVẫn biết ra đi còn phó mặcLà hơn bám lại lệ tuôn đầy . . .
Võ Làng Trâm
---------------------------------------------
NGẬM NGÙI NỖI NHỚ
Tôi đã một mình trở lại đâyDòng sông, bến nước, bụi tre gầyXưa từng xao xuyến thề trăng gióNay chỉ âm thầm ngắm bóng mâyBao cuộc chia ly lòng quặn thắtBấy mùa nhung nhớ dạ sầu ngâyChiều rơi chầm chậm trong hiu quạnhMắt lệ nghe như sắp ngập đầy.
Phương Hà
---------------------------------------------
MẤT MÁT
Cuối cùng anh đã trở về đâyTìm lại hương nồng thuở dại ngâyHiu hắt... thềm hoang phai sắc láChập chùng... non lạnh nhạt màu mâyChương đài xơ xác nhành dương úaLầu hạc chơ vơ bóng nguyệt gầyMất dấu Đào nguyên từ dạo đóNgười ơi...nước mắt bỗng rưng đầy!
Thy Lệ Trang
---------------------------------------------
HOÀNG HÔN QUÊ TÔI
Hoàng hôn chìm đắm xuống quê đâyLác đác đường xưa bóng dáng gầySương giá phũ mờ trên mái láCánh cò bay vội dưới chân mâyThương thời thơ ấu, lòng hoài cảmNhớ thuở phồn vinh, dạ ngất ngâyLưu lạc bao năm miền đất kháchMong cho làng cũ sống vui đầy...
Văn Thanh