<F7.052~Cuộc Sống>
Anh gom lá ủ se trời lạnh
Chút lạnh nhẹ nhàng giấc ngủ suông!
HƯỚNG VỀ ANH
Hướng về anh! … Hãy hướng về anh!
Nghe tiếng thơ ru giấc ngủ lành
Nghe nguồn lửa hạ truyền hơi ấm
Để tóc xuân chiều vẫn mãi xanh.
Để những chiều thu mưa đổ tuôn
Em không nghe tiếng lá rơi buồn
Anh gom lá ủ se trời lạnh
Chút lạnh nhẹ nhàng giấc ngủ suông!
Để lúc tàn đông giá xuống mau
Em nương lẫn tránh bóng đêm sầu
Anh nhen lửa sưởi lòng sương phụ
Dỗ giấc say nồng mộng lắng sâu.
Để buổi vào xuân thanh thản trông
Ngàn hoa khoe sắc rạng vầng hồng
Lòng ta khơi dậy niềm hy vọng
Rũ sạch u buồn dệt ước mong.
Em hãy vững tin vào ước nguyện
Lòng anh thanh bạch giữa không trung
Quê hương ta hai mùa mưa nắng
Nhưng lòng anh chỉ một tấm lòng
Nguyện thề son sắt thủy chung!
Mai Thắng
20141119
----------------------------------------
Bài họa của Chiều Thu
NHỚ VỀ ANH
Khắc khoải tàn canh nỗi nhớ anh
Hạ về trăng ngả bóng an lành
Vần thơ em viết thêm xao xuyến
Để khoảng trời cao đêm vẫn xanh.
Thu chiều rắc những hạt mưa tuôn
Em nghe tiếng gió hắt hiu buồn
Phương trời viễn xứ anh thương nhớ
Một bóng sương nhoà ánh mắt suông.
Giá lạnh đông về cũng thật mau
Canh dài thao thức những thương sầu
Hoài mong ấm áp vòng tay ấy
Để mãi tim mình lắng đọng sâu.
Xuân về tha thiết nỗi chờ trông
Tím sắc hoa xưa trải ngập lòng
Viết vội vần thơ bao khát vọng
Là niềm nhung nhớ mãi hoài mong
Sẽ mãi hoài mang niềm ước nguyện
Vần thơ hoà quyện giữa không trung
Hai miền nắng gió còn chia cách
Cố giữ trong tim một tấc lòng
Hoa xưa vẫn tím thủy chung
Chiều Thu 279
-------------------------------------
Bài cảm tác của Phượng Ngày Xưa
(Đáp bài Hướng Về Anh của Nguyễn Đắc Thắng)
ẢO ẢNH BỐN MÙA
Em cố chôn bóng anh vào tiềm thức
Nắng Hạ về ru giấc ngủ bằng thơ
Của người xưa mà em vẫn tôn thờ
Để hằng đêm chìm sâu trong nỗi nhớ!
Những chiều Thu lá vàng buông tiếng thở
Cuốn theo dòng đời mộng ước bồng bềnh
Ngậm ngùi nhìn lá rụng, phận lênh đênh
Đêm buông xuống, thấm sầu thân cô quạnh
Nơi nầy đâu có mùa Đông giá lạnh
Nên Đông tàn em cũng chẳng có hay
Sương phụ quen rồi ngậm đắng nuốt cay
Gối lẻ chăn đơn sao đầy giấc ngủ?
Xuân rộn rã nhưng lòng buồn ủ rũ
Hoa héo tàn không còn đượm hương yêu
Nhụy cũng phai sắc, mất dáng diễm kiều
Tình đã cách xa, nhớ thương còn đọng…
Bốn mùa qua mang nỗi niềm vô vọng
Hai mùa mưa nắng, tình quá mong manh
Nắng nóng rát làm chùn bước chân anh
Mưa tuôn mạnh đưa anh vào ngăn cách…
Thôi anh… tất cả chỉ là ảo ảnh!!!
Phượng Ngày Xưa
Saigon 26/11/2014 pnx
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét