<X.03~Tiét Khí>
TIẾNG ĐÊM
Đêm tiếp hoàng hôn gọi gió ngàn
Từ miền vô định thổi miên man
Phố phường trở lạnh đường khuya vắng
Lối ngõ buồn thiu ánh điện vàng
Nhân ảnh chập chờn hồn lạc lõng
Nỗi lòng u uất bước lang thang
Con thuyền viễn xứ không quay lại
Để bến thầm đau phận lỡ làng!
Nguyễn Đắc Thắng
2014
-----------------------------------
* Các bài họa trên facebook
-----------------------------------
1. NƠI BẢN XA
Cong lưng trỉa bắp ở trên ngàn
Đồi núi trập trùng gió mát man
Thôn bản xa xôi đường quạnh vắng
Nương ngô xanh mướt lúa hoe vàng
Nhởn nhơ thú chạy vòng trên lõng*
Khúc khích bé cười dưới bậc thang
Thất bát được mùa đời vẫn thế
Bình yên thanh tịnh chốn buôn làng!
Xuân Phương
7-5-2015
*lõng: lối đi quen thuộc của thú rừng
------------------------------------
2. GÓT PHIÊU DU
Đứng giữa đồi cao ngắm thượng ngàn,
Làn da gió khẻ vuốt mơn man.
Chân trời khéo vẽ vầng mây tím.
Triền núi vụng tô đốm nắng vàng.
Bỗng thấy lòng ngây chùng lạc lõng,
Chợt mơ hồn lạc lối thênh thang.
Dừng chân phiêu lãng đôi lần nhớ,
Đứng ngẩn vời trông bóng xóm làng.
Nhatthuyh
-----------------------
3. NHỚ QUÊ
Một thuở xa xưa sống giữa ngàn
Chiều về giăng mắc nhớ miên man
Thương trăng quê cũ già gầy cỗi
Chạnh nắng nơi đây héo úa vàng
Rừng thẳm bao la đi mỏi mệt
Thôn buồn quạnh quẽ bước lang thang
Xa quê mới hiểu chiều đông lạnh!
Khắc khoải thâu canh nhớ xóm làng…
Điều Giản Dị
1. NƠI BẢN XA
Cong lưng trỉa bắp ở trên ngàn
Đồi núi trập trùng gió mát man
Thôn bản xa xôi đường quạnh vắng
Nương ngô xanh mướt lúa hoe vàng
Nhởn nhơ thú chạy vòng trên lõng*
Khúc khích bé cười dưới bậc thang
Thất bát được mùa đời vẫn thế
Bình yên thanh tịnh chốn buôn làng!
Xuân Phương
7-5-2015
*lõng: lối đi quen thuộc của thú rừng
------------------------------------
2. GÓT PHIÊU DU
Đứng giữa đồi cao ngắm thượng ngàn,
Làn da gió khẻ vuốt mơn man.
Chân trời khéo vẽ vầng mây tím.
Triền núi vụng tô đốm nắng vàng.
Bỗng thấy lòng ngây chùng lạc lõng,
Chợt mơ hồn lạc lối thênh thang.
Dừng chân phiêu lãng đôi lần nhớ,
Đứng ngẩn vời trông bóng xóm làng.
Nhatthuyh
-----------------------
3. NHỚ QUÊ
Một thuở xa xưa sống giữa ngàn
Chiều về giăng mắc nhớ miên man
Thương trăng quê cũ già gầy cỗi
Chạnh nắng nơi đây héo úa vàng
Rừng thẳm bao la đi mỏi mệt
Thôn buồn quạnh quẽ bước lang thang
Xa quê mới hiểu chiều đông lạnh!
Khắc khoải thâu canh nhớ xóm làng…
Điều Giản Dị
07/5/2015
------------------------
4. QUÊN
Chênh chao đêm với ánh trăng ngàn
Heo hút đầu hè ngọn gió man
Lướt giữa màn sương tranh tối sáng
Trôi theo sóng nước bóng xanh vàng
Nhạt nhòa nhạc tấu rền cung điệu
Thấp thoáng mây vờn nỗi bậc thang
Mãi đắm chìm trong miền ảo ảnh
Mà quên hơi ấm luỹ tre làng !
Nắng Hỏa Tinh 7/5/2015
---------------------------
5. PHỐ BIỂN
Dừng chân trên phố ngắm mây ngàn
Gió lộng biển chiều thoảng mát man
Bóng ráng lụi tàn trời tối sẫm
Màn đêm la61p la1nh ánh trăng vàng
Thuyền con quạnh quẽ trôi về bến
Lữ khách thẫn thờ bước xuống thang
Nghe sóng dạt dào tim nhói buốt
Tâm hồn phiêu bạt đến buôn làng.
Phương Nga
08/5/2015
-----------------------------------------------
* Các bài họa trong Vườn Thơ Thẩn
-----------------------------------------------
6. ĐÊM SƠN CƯỚC
Một cánh chim bay khuất núi ngàn
Rừng cây uốn lượn, gió mơn man
Bước chân quấn quít vương tà áo
Đôi mắt long lanh ngập ánh vàng
Hò hẹn đắm say bên suối vắng
Chia tay lưu luyến dưới chân thang
Tiếng khèn da diết còn theo mãi
Xao động ngàn trăng chốn bản làng.
Phương Hà
------------------------------------
7. CANH MÒN
Bao canh mộng lạc với trăng ngàn
Thế sự vô tình đến dã man
Đày đoạ cuộc đời trong uất nghẹn
Vùi chôn số kiếp giữa mơ vàng
Sử kinh một thuở nhiều mây hội
Danh lợi giờ đây mấy bước thang
Cái học bao năm dòng nước chảy
Tâm mòn chết lặng chốn quê làng.
Quên Đi
------------------------------------
8. CHIỀU LÊN CHÙA
Sơn Tự cheo leo núi bạt ngàn
Mùa thu lá úa rụng cơ man
Thông rừng lặng lẽ vùi sương trắng
Mái ngói xanh xao nhuộm ráng vàng
Tiếng mõ kinh chiều lòng tỉnh thức
Đường mây gió sớm bước thênh thang
Mỗi lần chùa viếng hồn bay bổng
Nghe tiếng chuông ngân nhớ xóm làng.
Mailoc
----------------------------------------
9. TIẾNG ĐÊM
Đây đỉnh sầu Đông bạt núi ngàn
Trời chiều bảng lảng nghĩ lan man
Đường khuya hun hút khơi niềm nhớ
Ngỏ vắng đìu hiu ngập là vàng.
Em vuốt tóc thề hoen mí mắt
Anh nuôi mộng ảo bước lên thang
Đò ngang tách bền còn ai đợi?
Ngơ ngác trời Tây nhớ bản làng.
Nguyễn Cang
--------------------------------------------------------------------------
* Cảm nghĩ về bài thơ : NƠI BẢN XA
Bài thơ nói về con người miền núi chịu thương chịu khó, quanh năm vất vả nhưng rất hồn nhiên vô tư; chỉ bằng 2 từ “cong” và “ khúc khích” cũng đã lột tả hết điều đó. Cảnh vật nơi đây lại càng nên thơ; có nương lúa vàng hoe, có nương ngô xanh mướt; Có thú rừng nhởn nhơ, thật hoang dã! Cảnh và người hòa quyện tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp.Và đặc biệt hai câu kết; một lần nữa khẳng định lại cái hồn nhiên vô tư trong trẻo của con người trong khung cảnh thanh bình, yên tĩnh, hoang xơ nơi bản xa.
“Thất bát được mùa đời vẫn thế
Bình yên thanh tịnh chốn buôn làng!”.
Xuân Phương
-----------------------------------------
* Lời cảm tạ trên facebook
Tôi ở phố chợ nên diễn tả cảnh đêm khuya đi lang thang trên đường phố dưới những ánh đèn vàng buồn thiu mà nhớ về một con thuyền viễn xứ đã ra đi không trở lại. Mời các bạn cùng tháp tùng theo tôi để làm một chuyến dã ngoại thú vị mà các bạn thơ đã tặng chúng ta.
Thú vị trước hết là Cô giáo Xuân Phương sẽ dẫn chúng ta lên rừng ngắm mấy con đường làng vắng vẻ có cả lối đi của thú rừng, có mấy đứa bé bản thượng vô tư cười khúc khích dưới chân thang nhà sàn thơ mộng, thưởng thức cảnh thanh bình của buôn làng, dưới làn gió mát mơn man ...
Một người bạn khác là anh Hoanh Tran sẽ dẫn tiếp và đưa chúng ta lang thang về chốn núi rừng hùng vĩ thỉnh thoảng dừng bước chân phiêu lãng ngắm cảnh đồi cao lộng gió mà nhớ về cái bản làng thân yêu của mình. Bài thơ phảng phất hình ảnh của những nhân vật chính trong những truyện tiểu thuyết lãng mạn của Tư Lực Văn Đoàn.
Càng thú vị hơn khi Nhà giáo Điều Giản Dị đã sẵn sàng dàn trải cái tâm trạng nhớ miên man mỗi lúc chiều về bước lang thang trong làng quê buồn quạnh quẽ giữa rừng thẳm bao la để rồi những chiều đông lạnh kéo thâu đêm nằm thao thức nhớ lại bóng trăng gầy cỗi và tia nắng úa vàng, nhớ thương cái làng quê đã xa của mình. Lời thơ hết sức êm đềm, giản dị mà mênh mang như ánh trăng rằm tỏa sáng cảnh đêm bạt ngàn hoang dã.
Bây giờ chúng ta sẽ theo chân anh Nắng Hỏa Tinh để đi tiếp về cái làng quê êm đềm của Miền Nam sông nước với ánh trăng rọi xuyên màn sương như bức tranh tối sáng chen hòa, có làn gió nhẹ thổi mơn man trên làn sóng nước của dòng sông, quyện theo tiếng nhạc tấu rền vút cao lên từ những mái nhà sàn hiển lộ những bậc thang tình cảm.
Lại thêm một cảm giác bất ngờ và thú vị khác nữa khi từ làng quê Nam Bộ, chúng ta lại theo chân Cô giáo mầm non Phương Nga đi tiếp cuộc hành trình đến một ngôi làng biển khi ráng chiều vừa sắp tắt để nhường lại cho ánh trăng vàng lấp lánh trên mặt biển xa xa. Từ những bậc thang bên bờ biển, người lữ khách nhìn bóng những chiếc thuyền con lạc lõng đang quay về bến đậu mà lòng đau nhói, thả hồn phiêu bạt nhớ về buôn làng của mình.
Chúng ta đã thưởng thức những cảnh đẹp rất đa dạng và khác nhau trên mọi miền đất nước. Thật không ngờ cái bài thơ này lại có một sức sống mạnh mẽ, đa dạng song hành với những tình cảm giản dị nhiều sắc thái và sâu lắng đến như vậy. Xin cảm ơn tất cả những tác giả đã tham gia họa.
MT.
* Bài nguồn tác của Thầy Nguyễn Hữu Lộc
------------------------
4. QUÊN
Chênh chao đêm với ánh trăng ngàn
Heo hút đầu hè ngọn gió man
Lướt giữa màn sương tranh tối sáng
Trôi theo sóng nước bóng xanh vàng
Nhạt nhòa nhạc tấu rền cung điệu
Thấp thoáng mây vờn nỗi bậc thang
Mãi đắm chìm trong miền ảo ảnh
Mà quên hơi ấm luỹ tre làng !
Nắng Hỏa Tinh 7/5/2015
---------------------------
5. PHỐ BIỂN
Dừng chân trên phố ngắm mây ngàn
Gió lộng biển chiều thoảng mát man
Bóng ráng lụi tàn trời tối sẫm
Màn đêm la61p la1nh ánh trăng vàng
Thuyền con quạnh quẽ trôi về bến
Lữ khách thẫn thờ bước xuống thang
Nghe sóng dạt dào tim nhói buốt
Tâm hồn phiêu bạt đến buôn làng.
Phương Nga
08/5/2015
-----------------------------------------------
* Các bài họa trong Vườn Thơ Thẩn
-----------------------------------------------
6. ĐÊM SƠN CƯỚC
Một cánh chim bay khuất núi ngàn
Rừng cây uốn lượn, gió mơn man
Bước chân quấn quít vương tà áo
Đôi mắt long lanh ngập ánh vàng
Hò hẹn đắm say bên suối vắng
Chia tay lưu luyến dưới chân thang
Tiếng khèn da diết còn theo mãi
Xao động ngàn trăng chốn bản làng.
Phương Hà
------------------------------------
7. CANH MÒN
Bao canh mộng lạc với trăng ngàn
Thế sự vô tình đến dã man
Đày đoạ cuộc đời trong uất nghẹn
Vùi chôn số kiếp giữa mơ vàng
Sử kinh một thuở nhiều mây hội
Danh lợi giờ đây mấy bước thang
Cái học bao năm dòng nước chảy
Tâm mòn chết lặng chốn quê làng.
Quên Đi
------------------------------------
8. CHIỀU LÊN CHÙA
Sơn Tự cheo leo núi bạt ngàn
Mùa thu lá úa rụng cơ man
Thông rừng lặng lẽ vùi sương trắng
Mái ngói xanh xao nhuộm ráng vàng
Tiếng mõ kinh chiều lòng tỉnh thức
Đường mây gió sớm bước thênh thang
Mỗi lần chùa viếng hồn bay bổng
Nghe tiếng chuông ngân nhớ xóm làng.
Mailoc
----------------------------------------
9. TIẾNG ĐÊM
Đây đỉnh sầu Đông bạt núi ngàn
Trời chiều bảng lảng nghĩ lan man
Đường khuya hun hút khơi niềm nhớ
Ngỏ vắng đìu hiu ngập là vàng.
Em vuốt tóc thề hoen mí mắt
Anh nuôi mộng ảo bước lên thang
Đò ngang tách bền còn ai đợi?
Ngơ ngác trời Tây nhớ bản làng.
Nguyễn Cang
--------------------------------------------------------------------------
* Cảm nghĩ về bài thơ : NƠI BẢN XA
Bài thơ nói về con người miền núi chịu thương chịu khó, quanh năm vất vả nhưng rất hồn nhiên vô tư; chỉ bằng 2 từ “cong” và “ khúc khích” cũng đã lột tả hết điều đó. Cảnh vật nơi đây lại càng nên thơ; có nương lúa vàng hoe, có nương ngô xanh mướt; Có thú rừng nhởn nhơ, thật hoang dã! Cảnh và người hòa quyện tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp.Và đặc biệt hai câu kết; một lần nữa khẳng định lại cái hồn nhiên vô tư trong trẻo của con người trong khung cảnh thanh bình, yên tĩnh, hoang xơ nơi bản xa.
“Thất bát được mùa đời vẫn thế
Bình yên thanh tịnh chốn buôn làng!”.
Xuân Phương
-----------------------------------------
* Lời cảm tạ trên facebook
Tôi ở phố chợ nên diễn tả cảnh đêm khuya đi lang thang trên đường phố dưới những ánh đèn vàng buồn thiu mà nhớ về một con thuyền viễn xứ đã ra đi không trở lại. Mời các bạn cùng tháp tùng theo tôi để làm một chuyến dã ngoại thú vị mà các bạn thơ đã tặng chúng ta.
Thú vị trước hết là Cô giáo Xuân Phương sẽ dẫn chúng ta lên rừng ngắm mấy con đường làng vắng vẻ có cả lối đi của thú rừng, có mấy đứa bé bản thượng vô tư cười khúc khích dưới chân thang nhà sàn thơ mộng, thưởng thức cảnh thanh bình của buôn làng, dưới làn gió mát mơn man ...
Một người bạn khác là anh Hoanh Tran sẽ dẫn tiếp và đưa chúng ta lang thang về chốn núi rừng hùng vĩ thỉnh thoảng dừng bước chân phiêu lãng ngắm cảnh đồi cao lộng gió mà nhớ về cái bản làng thân yêu của mình. Bài thơ phảng phất hình ảnh của những nhân vật chính trong những truyện tiểu thuyết lãng mạn của Tư Lực Văn Đoàn.
Càng thú vị hơn khi Nhà giáo Điều Giản Dị đã sẵn sàng dàn trải cái tâm trạng nhớ miên man mỗi lúc chiều về bước lang thang trong làng quê buồn quạnh quẽ giữa rừng thẳm bao la để rồi những chiều đông lạnh kéo thâu đêm nằm thao thức nhớ lại bóng trăng gầy cỗi và tia nắng úa vàng, nhớ thương cái làng quê đã xa của mình. Lời thơ hết sức êm đềm, giản dị mà mênh mang như ánh trăng rằm tỏa sáng cảnh đêm bạt ngàn hoang dã.
Bây giờ chúng ta sẽ theo chân anh Nắng Hỏa Tinh để đi tiếp về cái làng quê êm đềm của Miền Nam sông nước với ánh trăng rọi xuyên màn sương như bức tranh tối sáng chen hòa, có làn gió nhẹ thổi mơn man trên làn sóng nước của dòng sông, quyện theo tiếng nhạc tấu rền vút cao lên từ những mái nhà sàn hiển lộ những bậc thang tình cảm.
Lại thêm một cảm giác bất ngờ và thú vị khác nữa khi từ làng quê Nam Bộ, chúng ta lại theo chân Cô giáo mầm non Phương Nga đi tiếp cuộc hành trình đến một ngôi làng biển khi ráng chiều vừa sắp tắt để nhường lại cho ánh trăng vàng lấp lánh trên mặt biển xa xa. Từ những bậc thang bên bờ biển, người lữ khách nhìn bóng những chiếc thuyền con lạc lõng đang quay về bến đậu mà lòng đau nhói, thả hồn phiêu bạt nhớ về buôn làng của mình.
Chúng ta đã thưởng thức những cảnh đẹp rất đa dạng và khác nhau trên mọi miền đất nước. Thật không ngờ cái bài thơ này lại có một sức sống mạnh mẽ, đa dạng song hành với những tình cảm giản dị nhiều sắc thái và sâu lắng đến như vậy. Xin cảm ơn tất cả những tác giả đã tham gia họa.
MT.
* Bài nguồn tác của Thầy Nguyễn Hữu Lộc
Cùng Bạn,
Lật bật lại sắp hết tuần, xin gởi đến Bạn một cảm tác của tôi qua bản nhac của Đức Quỳnh cùng một bài tập đọc trong sách Quốc Văn Giáo Khoa Thư ngày trước.
Lâu, lâu lắm rồi, tôi mới đây tình cờ tình nghe lại được bản nhạc Ba Giờ Khuya, bản nhạc mà từ lâu tôi rất mê của Đức Quỳnh do Trần Văn Trạch diển tả, tôi thích giọng ca trầm ấm, đặc sệt giọng Nam Bộ của TVT. Tôi vội vàng tìm kiếm lời ca và chép xuống gởi đến các bạn để chia sẻ, chắc cũng có nhiều Bạn thích bản nhạc nầy.
BA GIỜ KHUYA
Trời đông lạnh lẽo muôn bề
Buồn nhớ ai đêm dài
Lòng xôn xao vô cùng nhịp theo tiếng chuông
Kìa ! ngoài hè gió lạnh băng
Rồi từng hồi lá vàng rơi
Như gieo tiếng buồn trong đêm vắng
Tiếng dế khóc dường oán thương
Trong sương mờ bóng chim
Bay đi từng lứa đôi tìm nơi tổ ấm.
Nhìn mây mây bay
Nhìn sương sương rơi
Lòng em như tơ vò trăm mối
Chàng ơi hay chăng
Mỗi đêm em nghe
Tiếng chuông từ xa lắng ngân
Nghe xong bản nhạc, tôi bồi hồi nhớ lại tiếng đờn của cái đồng hồ Tây treo tường của ba tôi ngày xưa. Đêm thinh vắng tiếng đàn ngân nga trầm buồn, man mác thắm tận cõi lòng.Từng tiếng bon bon gõ giờ chậm rãi, thật chứa chan, thật não nề, như nhắc ta cái lạnh lùng của thời gian khiến người nghe không khỏi tái tê; tiếng đàn vừa im bặt là tiếp theo tịếng tíc tắc nghe rõ mồn một của cái qủa lắc đong đưa đều đều, buồn thúi ruột ! Tôi cũng còn nhớ những đêm Ba tôi khó ngủ, người bắt ghế, mở cánh cửa đồng hồ rồi buộc lại cái qủa lắc (người miền Nam còn gọi là trứng dái đồng hồ) không cho nó dao động nữa, không cho nó đàn địch nữa để dỗ giấc.
Nơi đây, bây giờ cũng vậy, tôi thường mất ngủ, càng già lại càng khó ngủ và ngủ rât ít, lòng bùi ngùi nhớ lại những đêm ở quê nhà trước 75, tôi nhớ rõ từng tiếng động ban đêm từ trong nhà đến ngoài hè. Nhà tôi ở nữa quê nữa chợ nên nghe tiếng động ban đêm cũng thú vị lắm trong những đêm trằn trọc.
Nhân đây tôi cũng xin chép xuống bài Tiếng Động Ban Đêm trong bộ sách Giáo Khoa Thư lớp Dự Bị để chúng ta cùng nhớ lại bộ sách đã dạy dỗ, chuẩn bị chúng ta ra đời làm người trong nếp sống luân lý đạo đức của người xưa. Bài đọc ngắn gọn dưới đây khơi dậy trong tôi một niềm cảm xúc miên man thời thơ ấu cũng như thời gian đi dạy học tại một tỉnh lẻ xa xôi miền sông nước.
TIẾNG ĐỘNG BAN ĐÊM
Một đêm nằm mãi không ngủ được, tôi lắng tai nghe những tiếng động ở nhà. Ở dưới giường, con mọt nghiến gỗ kèn kẹt như người đưa võng. Ở đầu giường, cạnh cái tủ, chuột chạy sột sạt (rọt rẹt) đưa cạnh mình, muỗi kêu vo vo. Thỉnh thoảng lại nghe tiếng con mối ( thằn lằn ) bắt muỗi. Con nắc nẻ (*) bay xè xè trên vách.
Không những ở trong nhà, mà ở ngoài cũng có tiếng động. Cạnh nhà, gió thổi vào những tàu lá chuối, nghe như mư; ngoài vườn tiếng dế kêu ri rỉ. Trời mới mưa, các chổ trũng (hũm) đầy nước cả, nên cóc và ếch, nhái, đều kêu inh ỏi (vang). Xa xa thì nghe tiếng chó sủa trăng.
(*) con nắc nẻ: một thứ côn trùng thuộc loại bướm.
Dạo:
Lại một đêm khó ngủ,
Giáo Khoa Thư bài cũ đọc vài trang
Tiếng động đêm ngày ấy vẫn tiềm tàng
Đêm viễn xứ miên man trong nỗi nhớ!
TIẾNG ĐÊM NĂM CŨ
Trằn trọc mãi, nằm hoài không chợp mắt
Tôi lắng nghe se sắt tiếng đêm dài
Muỗi vo ve cứ khuấy nhiễu bên tai
Mọt nghiến gỗ như võng ai kèn kẹt.
Trên đầu tủ chuột tung hoành rọt rẹt
Một tiếng choang nát bét! tách trà rơi!
Con thằn lằn chắc luỡi tiếc của đời
Con nắc nẻ xè xè bơi trên vách.
Tiếng dế khóc tỉ tê gần kệ sách
Như hận đời oán trách kiếp phù du
Tiếng cú đêm ma quái giữa âm u
Qua song cửa, vi vu nghe gió thở.
Đêm khó ngủ, tôi mơ màng lăn trở
Chuối xạc xào cứ ngở tiếng mưa rơi
Tre bên hè cọt kẹt khiến rợn người
Xa văng vẳng, buồn ơi nhạc ếch nhái.
Tiếng trẻ khóc, nhà ai thêm tê tái
Tiếng ầu ơ êm ái lẫn thê lương
Tiếng chó tru rờn rợn xé đêm trường
Đồng hồ nhạc trên tường ngân nga điểm.
Linh Sơn Tự, chuông công phu gió quyện
Lòng buồn buồn theo tiếng súng xa xa
Cùng tràng ho sù sụ bác bên nhà
Gà eo óc xót xa bên sông vắng.
Trời gần sáng, một đêm dài thức trắng
Nhưng hồn đêm còn lắng mãi trong tôi
Bản đàn đêm chan chứa đã xa xôi
Đêm đất khách bồi hồi thương đêm cũ.
Mailoc
Cali 6-18-14
(Nhớ những đêm CaoLãnh)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét