<D.111><Tình Xã Hội>
Ghi vài kỷ niệm với các Thầy Trung học Kiến Phong
Đồng lương hạn hẹp không xin xỏ
Tay trái thêm vào chẳng đắn đo
CHUYỆN CŨ
Gửi chút tâm tư đứa học trò
Nhớ hồi thuở ấy thật buồn xo
Đồng lương hạn hẹp không xin xỏ
Tay trái thêm vào chẳng đắn đo
Lên lớp chớp thời che ngáp gió
Về nhà ngã sạp ngủ chò co
Nhờ ơn mưa móc đời đen đỏ
Cuộc sống bon chen phải bước mò!
Gửi chút tâm tư đứa học trò
Nhớ hồi thuở ấy thật buồn xo
Đồng lương hạn hẹp không xin xỏ
Tay trái thêm vào chẳng đắn đo
Lên lớp chớp thời che ngáp gió
Về nhà ngã sạp ngủ chò co
Nhờ ơn mưa móc đời đen đỏ
Cuộc sống bon chen phải bước mò!
Nguyễn Đắc Thắng
-----------------------------
♣ Bài xướng của Cao Linh Tử
CHUYỆN XƯA !
Nhớ chuyện thầy tôi với học trò
Đệ sư có lúc cũng buồn xo
Quyền uy dẫu hẳn không thiên vị
Lý lẽ bao giờ biết đắn đo
“Thày Giáo tháo giày nằm chỏng gong,
Giáo ch… giức cháo ngủ chò co!”
Ngôi trường còn đó người đâu tá!
Tiên học gì đây hậu học mò ?
Cao Linh Tử
11/11/2014
* Ch…trong bài đọc là chờ, chính chữ là chức.
-----------------------------
♣ Bài họa của Thầy Nguyễn Hữu Lộc
BẢY LĂM
Bảy lăm giáo chức thích pha trò
Mất dạy, người nào cũng ốm xo
Rau muống ngày ngày còn khó kiếm
Khoai mì tháng tháng hết so đo
Mặt mày bun bủn vì teo tóp
Bao tử lình bình bởi dãn co
Qui mã rụt rè sợ bị tóm
Thuyền ghe, bãi đáp cứ lò mò.
Mailoc
-----------------------------
♣ Bài cảm tác riêng của Nguyễn Xuân Gương
Tưởng nhớ thầy Nguyễn Văn Út
NHỚ THẦY
Đêm dài trằn trọc dạ bâng khuâng
Ký ức ngày xưa hiển hiện dần
"Thở dốc thầy kêu: lên phụ giảng
Giật mình tôi ngớ: dạ xin vâng
Chứng minh rành mạch lời bay bướm
Lý giải hùng hồn ý sáng ngần!"
Chợt tỉnh mới hay là giấc mộng
Nhớ Thầy hồn quyện tiếng chuông ngân.
Nguyễn Xuân Gương
* Giai thoại về Thầy Nguyễn Văn Út qua lời trần thuật của cựu học sinh Nguyễn Trước Lâm (Cao Linh Tử)
Hôm qua thăm thầy cũ Đức Minh, câu chuyện hàn huyên quanh những kỷ niệm xưa dưới mái trường.
Nhân nhắc lại một giai thoại cười ra nước mắt của thầy dạy môn toán, thầy Nguyễn Văn Út. Thầy đã ra thiên cổ từ lâu, giờ nhắc lại mà ngậm ngùi, xúc cảm đôi vần về câu đối hài hước của thầy:
Hôm qua thăm thầy cũ Đức Minh, câu chuyện hàn huyên quanh những kỷ niệm xưa dưới mái trường.
Nhân nhắc lại một giai thoại cười ra nước mắt của thầy dạy môn toán, thầy Nguyễn Văn Út. Thầy đã ra thiên cổ từ lâu, giờ nhắc lại mà ngậm ngùi, xúc cảm đôi vần về câu đối hài hước của thầy:
“Đêm ba mươi, thầy giáo tháo giầy nằm chỏng gọngSáng mồng một, giáo chức giức cháo ngủ chò co!”
* Giức: tiếng lóng của người Miền Nam, nghĩa là ăn.
Vì cặp đối này mà thầy bị học trò của thầy kiểm điểm khiền trách nặng nề hồi đầu thập niên 80 thế kỷ trước.
Gởi thầy và các anh chị bài thơ này đọc chơi, nếu có nhã hứng xin mời họa ạ ! (Bài số 1)
* Lời của Thầy Nguyễn Hữu Lộc (cựu Hiệu trưởng)
Cao Linh Tử ơi ,
Cám ơn em đã sốt sắng đi tìm Thầy Đức Minh cho các thầy. Nhân em nhắc lại thầy Út ngày trước, thầy bùi ngùi lắm vì hai chúng tôi có rất nhiều kỷ niệm thật khó quên. Để trả công cho em, thầy xin gởi bài họa cùng em, nhưng chịu thua không làm nổi hai câu đối với Thầy Út mà em còn nhớ để thầy Út mĩm cười nơi Chín Suối (cặp luận của bài số 2).
Xin cám ơn CLT.
Thân mến. ML
* Lời của Nguyễn Đắc Thắng (cựu học sinh)
Tôi biết và luôn nhớ Thầy Út với câu chuyện rất cảm động và cao cả. Sự việc khi gia đình Thầy rời Đồng Tháp (Kiến Phong) cũ về Sài Gòn và bán căn nhà ở đường Hùng Vương (gần ngả tư Ngô Thì Nhậm) ngày nay. Tiếng là chuyển địa bàn công tác nhưng thực ra là để có tiền lo cho thằng con đi Úc học.
Thầy Út rất được sự kính nể và thương mến của học trò THKP hồi trước. Một hội viên trong hội thơ Mây Hồng Cao Lãnh có làm bài thơ, chuẩn bị đăng trên tập thơ địa phương (ghi lại ở bài số 4)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét