<D.239><Cảm Xúc>
Đường xiêu dáng ngã bóng chao dòng!
NÉT THẲNG – ĐƯỜNG CONG
Thiên nhiên nét thẳng hợp đường cong
Kiến tạo phôi thai những mảnh lòng
Thẳng vút trời cao xuyên đỉnh trụ
Cong choàng biển rộng cuốn vòm bong
Khi thương giữ lấy niềm mơ hướng
Lúc cảm bày phơi sợi chuyển vòng
Lối cũ đi về tâm chẳng đổi
Đường xiêu dáng ngã bóng chao dòng!
MT - 20161215
♣ Bài xướng của Phương Hà
PH bắt gặp bức tranh này, thoạt nhìn thì rất đẹp nhưng nhìn kỹ thì thấy cái bóng sao không khớp với người chút nào. Có lẽ do tâm bất ổn nên bóng run rẩy chăng ?
Xin mời Thầy và các bạn xem bài thơ cảm tác của PH:
NGƯỜI VÀ BÓNG
Người thẳng mà sao Bóng lại cong ?
Có chi khuất tất ở trong lòng ?
Run run, thổn thức dường đau khổ
Ngắc ngoéo, lằng ngoằng tựa rối bung
Ghen ghét, so đo: tâm bấn loạn
Tính toan, luồn lách: ý xoay vòng
Khi hồn trong sáng và thanh thản
Người - Bóng song đôi, giống lạ lùng.
Phương Hà
-------------------------------------
Bài họa của Dung Nguyên
Ung dung ngõ thẳng cớ sao vòng?
Muốn tiến ta đành chọn lối cong
MUÔN VẺ ĐỜI TA
Nắng đổ hiên nhà những sợi cong
Vàng loang nhảy nhót lửa hun lòng
Hồn ngay chẳng ác thì tâm trụ
Dạ xảo không hiền bởi nghĩa bong
Vẫn ngỡ đường vênh xa vạn hướng
Nào hay nét thẳng khuất muôn vòng
Đời như trận thế cờ tan cuộc
Dẫu được hay thua cũng đảo dòng.
19/12/2016
DUNG NGUYÊN
----------------------------------
Bài họa của Ngọc Liên
BÀI THƠ CHÉP VỘI
Áo lụa hôm nào phấp phới cong
Làm vương vấn quá mảnh tơ lòng
Mơ vần ước hẹn hoài không đổi
Muốn chữ chung tình mãi chẳng bong
Dĩ vãng yêu thương còn trở lại ?
Thời gian hạnh phúc có xoay vòng ?
Bài thơ chép vội mùa đông ấy
Gói cả trăm năm đuợc mấy dòng ?
Ngọc Liên
21.12.16
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét