<D.035><Những Vần Thu Cảm>
Vẫn tiếng kinh khô khóc vóc gầy
THU BÂNG KHUÂNG
Đâu cần thu đến để mà hay
Thu vẫn như xưa lá vẫn bay
Vẫn mảng gian truân nhìn cuộc thế
Vẫn đời thất vọng lụy cơn say
Vẫn màu quang ám treo chiều xuống
Vẫn tiếng kinh khô khóc vóc gầy
Giá lạnh đêm dài thêm vắng ngắt
Đâu cần thu đến để mà hay!
+
Nhưng thu cũng đến lá rơi rơi
Ráng đỏ chiều pha nhuộm góc trời
Bóng đổ đường quê chờ tắt trọn
Tia soi ngõ phố sắp buông rời
Qua rồi lãng tránh bao ngày tháng
Để lại cưu mang một mảnh đời
Khúc cuối bâng khuâng buồn rũ rượi
Thu ơi xác lá vẫn rơi rơi!
Maithang
20150812
----------------------------------
♣ Bài xướng của Phương Hà
THU ĐẾN BAO GIỜ ?...
Thu đến bao giờ ta chẳng hay
Ngoài hiên lác đác lá vàng bay
Mây trôi lờ lững chiều hoang vắng
Nhạn vỗ ngập ngừng cánh tỉnh say
Biền biệt thuyền xa, bờ quạnh quẽ
Bẽ bàng bến đợi, bóng hao gầy
Nghe trong không khí hơi sương lạnh
Thu đến bao giờ ta chẳng hay.
HOANG MANG
Có những khi buồn, ngắm lá rơi
Trong chiều ráng đỏ nhuộm chân trời
Những giây phút cuối đang dần tắt
Một mảnh thời gian sắp rụng rời
Lúc trẻ loay hoay tìm hạnh phúc
Khi già khắc khoải thoát khung đời
Mộng mơ, hy vọng còn đâu nữa
Tàn úa niềm tin theo lá rơi.
Phương Hà
------------------------------
* Bài họa của Ngọc Liên
THU CẢM...
Mộng ước đôi mình tựa khói bay
Làm xa xót quá mảnh tim gầy
Còn đây kỷ niệm quay cuồng nhớ
Vẫn đó ân tình chếnh choáng say
Lặng lẽ thu về ve có biết
Âm thầm hạ đến phượng nào hay
Khung trời ảm đạm buồn hiu hắt
Mộng ước đôi mình tựa khói bay.
+
Những buổi thu về nhặt lá rơi
Bâng khuâng lặng ngắm áng mây trời
Lời thề bữa trước không đành bỏ
Tiếng hẹn hôm xưa chẳng nỡ rời
Nhả chữ ươm tình bên cuộc sống
Buông câu dệt nghĩa giữa dòng đời
Tô làn khát vọng hoài tươi thắm
Để khỏi âu sầu lúc lá rơi.
Ngọc Liên
13.08.2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét