Nhãn

07 tháng 12 2015

X57. Thu muộn – Nỗi niềm

<D.123~Vần Thu Cảm> 

Tuổi già đất khách liên miên rụng
Cánh hạc lưng trời lặng lẽ bay



Ảnh Thầy Cô Mai-Lộc

THU MUỘN - NỖI NIỀM

Thôi hết những ngày nắng đỏ gay
Đã nghe trong gió giọng u hoài
Làn sương phơn phớt vương vương nắng
Đáy nước im lìm ấp ủ mây
Hiu hắt trong vườn con bướm lượn
Chập chờn trên cánh phấn hoa rây
Phong linh réo rắt hồn ai ngỡ
Một tiếng chim kêu nhớ ngập đầy.
+
Ngập đầy thương nhớ mắt ai cay
Tan tác vàng bay xác lạc loài
Rừng vắng chiều hoang muôn lá đỗ
Núi mờ mây xám mấy thành xây
Tuổi già đất khách liên miên rụng
Cánh hạc lưng trời lặng lẽ bay
Thu muộn quê người sầu lắng đọng
Bên đèn hiu hắt những đêm dài.

Mailoc
Cali 11-29-15

-----------------------------------------------
★ Các bài họa của Vườn Thơ Thẩn
-----------------------------------------------

1. CHỚM VÀO ĐÔNG - NIỀM RIÊNG

Mùa Thu sắp hết có ai hay ???
Chiếc lá vàng rơi...cứ nhớ hoài
Nhường chổ mặt trời đi ngủ sớm
Dành nơi bóng tối phủ chân mây
Đồi hoang cỏ úa buồn hiu hắt
Vườn vắng hoa tàn bụi phấn rây
Ngọn gió đầu Đông lòng giá buốt
Màn sương che lối đã giăng đầy!
+
Giăng đầy suối lệ mắt nên cay
Bởi tiếc thương cho kiếp lạc loài
Xuân đến xum xuê cành hé nụ
Đông về trơ trụi lá vàng bay
"Nhân sinh tự cổ thùy vô tử"
Lẽ sống vô thường tựa`khói mây
Tâm sự tỏ bày trang giấy trắng
Niềm riêng trút cạn đủ dông dài

SONG QUANG

----------------------------------------

2. TIỄN THU

Thu tàn mặt nhựt bớt hồng gay
Nhớ những ngày qua thấy cảm hoài
Lá đổ vàng sân lòng khắc khoải
Trời buồn gió lặn thẩn thờ mây
Ôm chi giấc ảo tình kia đã
Mộng đến một thời sắc cũ rây
Để mỗi đêm về nghe trống vắng
Tim dường như buốt dưới sương đầy.
+
Sương đầy ướt lạnh mắt nồng cay
Nhung nhớ nào riêng chỉ một loài
Hoa đợi xuân về khoe sắc thắm
Ta chờ em đến mộng tình xây
Thời gian lặng lẽ thu tàn lụn
Dĩ vãng êm đềm tựa khói bay
Tên lỡ khắc sâu vào kỷ niệm
Nên lòng ray rức tháng năm dài.

Quên Đi

----------------------------------------

3. ĐÔNG SẦU

Ánh nắng dịu dần, thôi gắt gay
Gió từ đâu đến cứ qua hoài
Hàng cây xơ xác trơ cành lá
Mặt nước im lìm in bóng mây
Đỉnh núi mờ xa, vầng nguyệt khuất
Ngôi chùa ẩn hiện, hạt sương rây
Nỗi buồn chất chứa khôn bày tỏ
Nhật ký năm xưa lệ thấm đầy
+
Thấm đầy nỗi nhớ lẫn chua cay
Sầu muộn lan đi đến mọi loài
Hoa thắm ngày nao đà rũ héo
Tổ ong buổi ấy đã ngưng xây
Xa quê, lữ khách âm thầm bước
Trốn lạnh, đàn chim chấp chới bay
Mờ mịt sương giăng đầy khắp chốn

Phương Hà

----------------------------------------

4. THU MUỘN - NỖI NIỀM

Chiều thu vi vút nắng thôi gay
Se sắt hơi thu gợi cảm hoài
Mờ mịt sương thu hoa ngỡ mặt
Long lanh thu thuỷ bóng vờn mây
Lạnh lùng thu hết còn ong lượn
Hiu hắt thu đầy chẳng phấn rây
Cả một trời thu man mát gió
Tình thu tha thiết nhớ thương đầy!
+
Thương đầy thu muộn mắt như cay
Thu đến tang thương khắp mọi loài
Xào xạc lá thu tan tác rụng
Chập chờn thu sắc ngẩn ngơ xây
Nai thu chiều vắng lang thang bước
Cánh vạc đêm thu đơn lẻ bay
Hờ hững nàng thu sầu lặng ngắt
Đâu đây thườn thượt tiếng thu dài!

Đỗ Chiêu Đức

----------------------------------------

5. THU MUỘN – NỖI NIỀM

Ngày tàn nắng dịu bớt nồng gay
Mưa sót vài cơn gợi cảm hoài
Cuối ngỏ bụi mờ loang sắc ráng
Bên hồ nước lặng hiện vầng mây
Hàng cây rũ bóng chìm im ắng
Ngọn gió vô tình đến rứt ray
Nhìn ánh đèn đêm mơ giấc ngủ
Tháng năm trầm mặc nỗi đau đầy!
+
Nỗi đau hoài bảo ngấm men cay
Hận tủi niềm riêng bước lạc loài
Bến vắng con đò ngưng khách đợi
Dòng trôi ngọn sóng cuốn nền xây
Tuổi già thơ thẩn lay nguồn cảm
Cánh nhạn xa vời hút dấu bay
Những buổi hoàng hôn sầu quạnh quẽ
Ngày qua đối diện bóng đêm dài!

Nguyễn Đắc Thắng
20151207

Không có nhận xét nào: